“kỉ niệm “………….
“ kỉ niệm nhẹ như 1 cơn gió. Nhưng đủ nặng để khiến người ta giật mình khi nó chợt ùa về………..”
Tôi đã đọc được câu nói ấy ở 1 nơi lang thang nào đó trên facebook.
Hôm nay, Nam Định chợt mưa, lòng rưng rưng.
Người viết xin phép được mạo muội chia sẻ vài dòng suy tưởng về 2 từ nặng lòng ấy.
“ kỉ niệm” !
Nếu ví cuộc đời của mỗi người là 1 chuyến đi, có ai biết được chính xác rằng kể từ khi “ khởi hành” cho đến khi đi tới “ mòn mỏi đế giày và ngăm ngăm cánh tay bám bụi “ ta đã “chạm” vào bao nhiêu “ vị khách “ trên cuộc hành trình ấy. để rồi rất lâu sau đó, mặc nhiên kể cả khi không còn “ đồng hành “ cùng nhau trên cuộc đời khốn khó và khát cháy tình đời tựa giữa sa mạc, ta vẫn cho mình, 1 cách mặc nhiên rằng nhớ tới họ. dù họ k còn hiện diện cạnh ta ở đương đại đi chăng nữa. và dù họ sẽ xuất hiện đâu đó bất chợt lắm, nhưng thường xuyên lắm với 1 cái tên mới là
“ kỉ niệm “.
Cuộc đời rộng dài. Thênh thang. Liệu bạn có đếm được bao nhiêu nếp nhăn trên thân thể sau những hoen ố thời gian và chòng chành cuộc sống. tôi đã từng tin rằng mọi người xuất hiện trong cuộc sống của ta đều tạo thành 1 nếp nhăn của quá khứ. Để rồi ở hiện tại, dù cố gắng thật nhiều đi chăng nữa, ta chẳng bao h có thể xóa sạch những nếp nhăn ấy, để trả lại sự phẳng phiu cho cõi lòng được thênh thang và trong trẻo như ngày bước chân người chưa bước tới cạnh ta, và hơi thở của người chưa làm ta ấm nóng. Bàng hoàng. Bởi vì người đã đi. Và đã là “kỉ niệm”.
Người có thể mang tới cho ta niềm vui. Người có thể mang tới cho ta nỗi buồn. cũng có thể là cả hai. Và cuộc đời vẫn thường luôn cộng hưởng của hạnh phúc và nỗi đau như thế. Để khi 1 kỉ niệm ùa về, lòng ta thật chống chếnh. Và. Buâng khuâng ! thổn thức hai miền quên-nhớ, chòng chành 2 tiếng “ thời gian “.
Người cho ta kỉ niệm ấy. có thể vẫn đi cùng ta trên cuộc hành trình. Những kỉ niệm khi ấy sẽ là thước đo của tình cảm, cột mốc tiến tới gần của sự tin tưởng và thiết tha. điều ấy thật tốt đẹp và hạnh phúc biết bao ! Nhưng cũng rất có thể. Người ấy đã “ thôi “ k còn cạnh ta nữa. khi ấy thực lòng mà nói. Kỉ niệm ùa về, liệu bạn có k “giật mình” dù ừ thì “ kỉ niệm” chỉ là những điều đã qua ?
Nói văn hoa 1 chút. Nếu bạn cố công tìm kiếm định nghĩa 2 từ “ kỉ niệm “ google sẽ cho bạn định nghĩa : “ kỉ niệm” là cái hiện lại trong trí óc về những sự việc đáng ghi nhớ đã qua ( danh từ) hoặc là việc gợi lại cho nhớ những sự việc đáng ghi nhớ ( động từ ). Dù với ý nghĩa gì chăng nữa.
“ kỉ niệm “ cũng là những đồ vật, sự việc, những con người, những tình cảm đã qua….hay cũng chính là đã từng xuất hiện. và h đã kết thúc. Thực sự kết thúc!
kỉ niệm vui, nhớ lại liệu bạn có chòng chành chút tiếc nuối ? kỉ niệm buồn liệu bạn k chút đắng lòng xót xa. Còn kỉ niệm xét thực ra mà nói, đặt trong cuộc sống, oái ăm lắm, buồn vui lẫn lộn, làm lòng người chùng lại, chẳng thể k suy tư. Sự suy tư lúc ấy, xét rộng ra mà nói chẳng còn chỉ là sự ích kỉ chiếm hữu khi con người sinh ra đã vốn chẳng muốn mất mát, thiếu hụt, kết thúc mà đó còn là bởi vì cái điều nay đã thành “ kỉ niệm “ ấy đã ghi 1 vết hằn lên quá khứ, lên trái tim, lên cuộc sống. và hành trình dài rộng của ta. Dù biết rằng có những thứ thay đổi rồi sẽ chẳng lại còn có thể vừa vặn như xưa, và cò những thứ vỡ rồi chẳng bao h lại có thể thiết tha. Biết thế rồi, hiểu là thế rồi. mà sao vẫn nặng lòng như thế. ???
Kỉ niệm chao ôi. Nhẹ nhàng thoáng qua trong khoảnh khắc. nhưng nặng nề, miên man cả cuộc hành trình. Để rồi. lạnh về, nắng lên, chiều xuống, hoàng hôn sa, đêm thở dài, chong chóng cười…ta thổn thức những những nơi đã tới, những việc đã làm, những bức ảnh đã từng chụp. những góc phố đã từng qua, cơn mưa đã từng tưới mát, tách cafe chiều đã từng nhấp nhính h thì đắng chát lem bờ môi…..ôi chao. Là “đã từng” thôi ư ?
Vậy kỉ niệm ấy bay h liệu đã đi đâu. Trong lòng ta thì kỉ niệm chẳng đi đâu cả. vẫn luôn thường trực, dù bụi bặm. loang lổ có làm ta mất vết dấu rồi thì ta cũng tìm đc về với bản ngã, với thân thương, với tình đời ta khao khát , đợi chờ, tôn thờ khắc dấu ! ta biết Ta chẳng hề quên !
Vậy còn trong lòng người. người còn nhớ hay người đã quên. Dù rằng người có thờ ơ. Ta vẫn có thể chọn cho mình 1 lối đi thật khác. Con đường dài với hàng cây xào xạc, ở đâu đó có n~ ngã rẽ bất trắc. vẫn có 1 người khác - rất khác- dĩ nhiên
đứng đợi ta……
Hôm qua. Hôm nay. Và cả ngày mai nữa. vẫn có những người đến và đi.
Kỉ niệm dày thêm. Rồi thì cũng nhẹ bẫng. bởi cuộc đời làm cho ta hiểu :
kí ức dù có rạng ngời đến mấy cũng đừng nên nhặt nhạnh chắp vá. Vì chao ôi h nó chẳng còn lại có thể thêm 1 lần thiết tha.
Như người ta nói “ k ai tắm 2 lần trên 1 dòng sông. Và cũng k có ai quay trở lại quá khứ để lại ngã thêm 1 lần nữa . “ vì thế đi là đi thôi.
Mải miết. kiếm tìm . hạnh phúc.
Vì thế hãy mang cho mình những “ kỉ niệm” vừa đủ.
Vì.
“Kỉ niệm” nặng lắm đấy !
Đêm.nhớ ai đấy da diết.nhủ lòng : ừ thì chỉ là kỉ niệm.
Quỳnh Chi